Bác nào còn link 25-26 cho e xin với, vã quá rồi
(
Tên Khải….hmm – Thư đặt một ngón tay lên môi nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
- Cách đây tám chín tháng gì đó người ta vớt được cậu ta ở dưới sông, Ông Lý cầm ấm nước rót chè.
- Cái gì??? Vớt ở dưới sông á bố? – Thư mở to mắt ngạc nhiên.
- Ừ! Dường như cậu ta gặp một biến cố gì đó trong cuộc sống nên muốn tự tử…. Haiz tuổi trẻ thật là bồng bột. – Ông Lý vừa nói vừa đưa chén trà lên miệng uống.
- Sao lại tự tử thế, bố có biết lý do không ạ?
- Không! Không một ai ở đây biết lý do con ạ.
- Thư không nói gì, nàng mím môi suy nghĩ.
- Nhìn vậy thôi chứ ai ở đây cũng yêu quý cậu ta… vì cậu ta rất chăm chỉ, tháo vát…. Lại rất thông minh, cậu ta đưa ra nhiều sáng kiến cho đơn vị …bố thấy thật lãng phí một tài năng.
**Cộc*Cộc*Cộc – tiếng gõ cửa
- Vào đi! Ông Lý nói vọng ra cửa.
- Dạ! Cháu chào Chú, Thủ trưởng bảo cháu mang giường xếp lên ạ - Mở hé cửa ra là Khải…. Một chất giọng trầm, ấm dễ mến. Khải ngó vào bên trong thấy ông Lý và Thư đang ngồi ở ghế nhìn về phía Anh.
- Khải ah ! vào đâu cháu ! – Ông Lý đứng lên mở toang cửa.
- Dạ vâng ạ! ở đây chỉ còn giường này thôi chú ạ, an hem cũng hơi bận nên không đóng giường mới cho chú được, chú thông cảm nhé! – Khải khệ nệ bên chiếc giường gấp vào phòng.
- Ừ ! Chú hiểu…. từng lá cây ngọn cỏ ở đây chú đều rõ nên không có vấn đề gì đâu…. Nào ngồi xuống đây uống nước với chú – Ông Lý ngồi xuống ghế vắt chân.
- Dạ thôi ạ ! cháu đang dở việc ở dưới chú ạ - Khải đứng gãi đầu cười ngại nói.
- Ô Hay! Đã lên đây thì ngồi nghỉ ngơi một lát, chú nghe mọi người kể về cháu nhiều lắm đó- ông Lý rót nước mời.
- Cháu cảm ơn ! nhưng cháu đang dở việc ạ…. Lát không thấy cháu đâu thủ trưởng lại mắng , cháu chào chú ạ! Chào cháu gái! – nói xong Khải chạy một mạch xuống dưới không để ông Lý nói thêm.
- Hừ! nhìn non choẹt mà gọi người ta là cháu – Thư bĩu môi nói.
- Cháu là đúng rồi con ạ! Cậu ta năm nay cũng 30-31 tuổi gì đó. – Ông lý đưa chén trà lên miệng nhâm nhi.
- Cái gì??? 30 tuổi á??? – Thư ngạc nhiên mở tròn mắt. Nàng đi ra ban công ngó xuống bên dưới thấy Khải đang đi về phía xa. Trong lòng bỗng cảm thấy rất tò mò về chàng trai này. Một người nhìn đẹp trai cao to như vậy…. nhìn phong cách, tác phong, cách ăn nói chắc chắn là một người có học đàng hoàng, tại sao anh ta lại muốn tự tử?
Bỗng Thư cảm thấy rất tò mò về anh chàng đứng tuổi này, anh ta tạo cho Thư một cảm giác rất muốn khám phá…Và cuối cùng Thư hạ quyết tâm sẽ tìm hiểu bằng được câu chuyện đứng sau người đàn ông có vẻ ngoài cuốn hút này.
Tối nay, ở đơn vị mở một bữa tiệc linh đình chào mừng ông Lý nguyên thủ trưởng đơn vị về thăm cùng các khách mời khác. Mọi người vui vẻ hồ hởi uống rượu hát hò nhảy múa trong nhà ăn. Chỉ duy nhất Khải nhận đứng gác tại cổng, Anh kẹp khẩu sung trường vào nách dùng hai tay châm điếu thuốc hút… anh thở ra những làn khói lên bầu trời và nhìn về phía bóng đêm với anh mắt đượm buồn… không biết giờ này cô ấy đang làm gì… hầu như đêm nào Khải cũng nghĩ về chuyện đó… Cuộc sống của Anh đã thay đổi rất nhiều từ khi bước chân vào đơn vị này… anh lao đầu vào huấn luyện, anh chăm chỉ làm việc, luyện tập không ngừng nghỉ trong suốt thời gian vừa qua… một phần muốn quên đi chuyện cũ đau lòng, một phần Anh không muốn phụ lòng những người giúp anh tại đơn vị.
Khải ngày hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, cứng rắn hơn rất nhiều. Nhưng vết thương lòng vẫn còn đó….Những lúc thế này, trong lòng trống trải anh lại nghĩ về Ngọc vợ cũ của Anh có lẽ thời điểm này gọi là vợ cũ được rồi. Sau cú nhảy đó anh quyết định dứt tình với Ngọc và người bố đẻ của mình. Có những lúc đứng gác yếu lòng anh đã khóc vì nhiều câu hỏi chưa được giải đáp…Khải không thể phủ nhận anh nhớ Ngọc rất nhiều, đôi lúc anh muốn gặp lại cô ấy, gặp lại ánh mắt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tính cách hiền lành dễ mến. Nhưng tại sao lại vậy chứ? Điều gì khiến cô ấy như vậy ? từ khi nào ? rất nhiều câu hỏi khiến anh nặng lòng…càng nghĩ càng hận nhiều lúc anh muốn trả thù, thậm chí đã lên kế hoạch với những suy nghĩ đó….Nhưng từ khi vào đây, anh đã học được nhiều điều, cuộc sống người lính đã rèn cho anh thành con người mới mạnh mẽ hơn, điềm đạm hơn, trưởng thành hơn rất nhiều vì thế Anh đã rất cố gắng để đấu tranh và cuối cùng lại thôi …trả thù để làm gì cơ chứ. Anh rít một hơi thuốc dài ngửa mặt lên trời như xóa tan đi những cảm xúc yếu lòng….
- Á à! Chú kia! Đứng gác mà còn hút thuốc hả? - Khải giật mình ngơ ngác quay lại đằng sau thì thấy Thư. Lúc này cô bé đang mặc chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng, tóc búi cao, chân đi đôi giày búp bê, trông rất giống một cô công chúa xinh đẹp đang rình mò sau lưng Khải.
- Khụ khụ…không …Khụ khụ - Khải bỗng bị ngứa cổ ho sặc sụa, tay di điếu thuốc lá vào tường búng vào lùm cây.
- Hứ? chú định nói gì cơ??? – Thư tiến lại gần mắt mở to tròn, nở nụ cưới tinh nghịch như vừa bắt được thóp Khải.
- Không!!! Chú hút cho đỡ buồn ngủ thôi. – Khải sợ hãi vì biết đây là con gái của thủ trưởng cũ, nếu anh bị phát hiện hút thuốc sẽ bị phạt rất nặng, điều quan trọng sẽ làm mất lòng mọi người.
- Hứ! Thư vẫn trừng mắt lên đe dọa, trông rất giống bà cụ non.
- Cháu đừng nói với ai nhé – Khụ khụ - Khải ôm cây súng, đứng khép nép trước Thư
- Chưa biết được …he he – Thư cười và đứng dựa vào cổng.
- Cháu …đi một mình không sợ ma ah? – Khải đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Hứ..cũng chịu mở miệng rồi ah? Thấy thái độ Khải khác hẳn, Thư thầm cười trong lòng.
- Cháu không ăn tiệc cùng bố hả?
- Không! Toàn uống rượu uống chè, lại còn nói rõ to nữa ….trong đó ồn ào lắm…Cháu không thích - Thư cau mày nhìn về phía xa biểu lộ sự không hài lòng của mình
- Ha ha ! Chú cũng vậy, mà cháu tên Thư nhỉ? Khải cười nói …Anh vừa bị con bé bắt thóp nên phải nhanh chóng làm quen với nó không thì mệt lắm.
- Vâng còn chú tên Khải đúng không?
- Ừ! Hồi chiều chú va vào cháu có đau không?
- Không! Chú nghĩ cháu yếu đuối thế à?
- Không phải vậy ! chú chỉ muốn xin lỗi cháu một cách tử tế hơn.
- Không sao! Chú không phải xin lỗi nữa
- Cảm ơn Cháu! Năm nay Thư bao nhiêu tuổi nhỉ?- Khải vẫn ôm cây súng khép nép tại cổng để nói chuyện với Thư.
- Cháu 16 tuổi… Thư đứng dựa vai vào cổng bên kia, hai chân vắt chéo và khoanh tay lại nhìn thẳng vào mắt Khải chẳng khác gì cái dáng bá đạo của Chị Uyên.
- Chú Lý chắc tự hào lắm có cô con gái xinh như tiên thế này – Khải khen để lấy lòng Thư hy vọng con bé quên chuyện anh hút thuốc.
- Cháu còn hai chị gái nữa, xinh hơn Cháu – Thư mỉm cười vì được khen tuy là thích lắm nhưng nàng vẫn giữ thần thái bình thường, không người ta lại đánh giá.
- Vậy hả?
- Này chú! Sao tự dung chú lại tự tử vậy? – Thư bất ngờ hỏi khiến Khải lúng túng, anh quay sang nhìn Thư với ánh mắt dẹt lại…sau đó Khải đeo súng lên vai hai tay chống nạnh đầu cúi xuống đất lắc đầu vài cái rồi thở dài. Khải không biết giải thích sao với Thư, đây là chuyện riêng của Anh, anh không muốn nói cho ai biết.
- Chú….- Thấy Khải không nói gì, biết mình hơi hớ vì có chút vô duyên khi vội vã nhưng lỡ hỏi rồi đành phải theo thôi.
Ai nói cho cháu biết? -Khải vẫn cúi mặt xuống đất và nói.
Mọi người ai cũng biết mà... Nhưng... phải có lý do mới tự tử chứ. -Thư nhíu lông mày lại thắc mắc. Khải tiếp tục không nói gì nhưng lần này lại ngửa mặt lên trời.
Chú, cháu muốn biết!!!
Cháu còn trẻ con muốn biết làm gì... có phải chuyện của cháu đâu! -Khải liếc mắt sang nhìn Thư.
Nếu chú không nói... cháu sẽ đi bảo nói bố chú hút thuốc... Hứ! -Thư đứng thẳng người mím môi lườm Khải.
-Ấy Đừng!! Đừng nói... -Khải đưa hai tay ra van
xin
Thế chú nói đi
-Haizz... Công ty của chú bị phá sản... vợ chú theo người khác... -Khải nói với giọng trầm xuống. Thư nghe xong cũng hơi sốc… nàng im lặng một lúc... chắc phải suy sụp lắm mới nghĩ đến tự tử. Nghe xong Thư lại không biết nói gì... có lẽ mình đã đòi hỏi hơi quá?...
-Chú đã mất tất cả sau cú nhẩy đó, nhưng được vào đây là một niềm hạnh phúc đối với chú, nơi đây đã cho chú sức sống để hồi sinh, được sống thêm một lần nữa... -Khải ôm súng dựa vào tường... không hiểu sao cô bé này cho anh cảm giác tin tưởng nên anh đã không ngần ngại mà tâm sự.
-Sao chú lại tìm đến việc tự tử chứ, là đàn ông chú không thấy ngại à? Công ty chú phá sản thì tìm công việc khác... Vợ chú bỏ trong khi chú khó khăn thì họ không đáng để trân trọng, chú phải sống tốt hơn lúc ở bên họ chứ, phải chứng tỏ không có họ mình còn sống tốt hơn rất nhiều... Như vậy mới là bản l
ĩnh đàn ông! -Thư vừa khuyên vừa trách như bà cụ non.
-Chú cảm ơn! Cháu là một cô bé ngoan... lớn lên cháu sẽ hiểu thôi... Mà... Cháu giữ bí mật giúp chú nhé. -Biết Thư không thể hiểu câu chuyện nó sâu xa và đau đớn như thế nào... Nên Khải cũng chỉ nói đến đó... Tầm tuổi này chắc chắn nó sẽ không thể hiểu, nhưng cảm giác được nói ra, dù câu chuyện không chính xác nhưng Khải cảm thấy có phần nhẹ lòng hơn Có lẽ từ giờ anh sẽ sống mở lòng với mọi người và sẽ làm lại từ đầu... Sau này không ở đây nữa, có lẽ anh sẽ đi làm nơi khác, yêu một cô gái khác, rồi đi thêm bước nữa. Mới có 30 tuổi còn rất trẻ để kết thúc cuộc đời, anh còn cả một chặng đường dài phía trước. Tuy lời nói của Thư chỉ là những câu nói thẳng thắn của một cô bé mới lớn, nhưng nó đã đem cho Khải thêm sức mạnh mới, một quan điểm mới... Trong giây phút ngắn ngủi Khải cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều vì mình đã có quyết tâm và mục đích cho tương lai.
-Hmm... Chú yên tâm, nhìn cháu giống người lẻo mép lắm hay sao mà chú sợ thế?
-Ha ha! không phải, đây là chuyện bí mật của chú, cháu là người duy nhất chú kể nên cũng phải cẩn thận một chút chứ! Ha ha... Thôi! Cũng muộn rồi đó, cháu về nghỉ đi, có cần chú đưa về phòng không? -Khải nhẹ nhàng nói với anh mắt trìu mến, tâm trạng anh đã được cải thiện rất nhiều.
-Dạ thôi... Đường cũng sáng... Cháu tự đi được, ở trong này thì còn sợ gì nữa hihi. -Nói xong Thư quay người đi về phòng. Khi biết được lý do tự tử của Khải, mặc dù không biết chi tiết nhưng điều gì đó trong Thư thôi thúc nàng muốn giúp đỡ con người tội nghiệp ấy... Nhưng ở tuổi 16 vẫn còn xòe tay ra xin tiền bố thì giúp kiểu gì đây...
30 phút sau... Khi bữa tiệc cũng bắt đầu tàn dần, ông Lý và ông thủ trưởng say rượu khoác vai nhau đi về khu nhà ở.
-Anh Lý !!! hôm nayyy em rất là vui. Anh phải thường xuyên….đến chơi với chúng em…..ợ….. -Ông thủ trưởng lè nhè nói.
-Chú yên tâm... bất kể lúc nào rảnh... Anh... sẽ đến chỗ chú uống rượu... -Ông Lý tuy cũng rất say rồi nhưng vẫn giữ được giọng nói không bị lè nhè như ông thủ trưởng.
-Ha ha... anh hứa rồi đó... Mà anh Lý! Em bảo... rượu thì cũng say rồi, lúc này mà được “ấy ấy” thì tuyệt vời anh nhỉ, hay anh em mình phóng xe làm tí đi. -Ông thủ trưởng cười dâm rủ rê ông Lý.
-Chú nói cũng có lý... Anh là anh lâu lắm rồi.... chưa chơi gái đâu., chú tin không? chú tin anh không? ợ! !.... -Ông Lý đứng không vững nữa rồi... Hai người ôm nhau gật gù như cây trước gió.
-Em tin... em tin.... Thế anh em mình đi! Để em bảo thằng cu lái xe đón anh em mình.
-hmm
... ợ.... hmmm.... Mà thôi! Anh lên phòng ngủ, bây giờ cũng muộn rồi, chú không về sớm vợ chú lại đánh giá anh... -Ông Lý nghĩ thế nào lại thôi không muốn đi nữa.
-ùii anh này... chả mấy khi vào đây.... ợ....
-Thôi! Còn con bé nó ngủ trong phòng! Anh về không nó lại lo - Hóa ra ông Lý nghĩ đến con gái đang ở phòng một mình nên mới từ chối ông thủ trưởng.
-Ui giời ! Anh làm em mất cả hứng.... anh đã nói vậy thì.... thế anh về ngủ với cháu đi... Em cũng đi về... ợ... mai còn đại hội anh ạ... ợ.... -Ông thủ trưởng cười nói, người gật ra đằng sau ngả về đằng trước. Ông Lý cũng say không kém, ông định nhận lời đi chơi cave cùng ông thủ trưởng là ông Lý đã rất say rồi vì bình thường không bao giờ ông Lý đi mấy trò vớ vẩn đó.
Lảo đảo bước lên phòng, vừa đi ông Lý vừa thấy hơi tiếc vì lúc nãy biết thế nhận lời ra ngoài hú hý một chút... đời sống được mấy nữa mà không hưởng chút... nghỉ hưu rồi thì cần gì quan cách... làm bên dưới ông cương lên ngứa ngáy không biết xả đi đâu đây…. Không biết do lâu ngày chưa được làm tình hay do loại rượu mà ông vừa uống nữa... Vì mỗi khi vào đơn vị, mọi người ở đây luôn lấy những loại rượu quý nhất, ngâm lâu nhất ra đãi ông, và nó rất có nhiều tác dụng phụ tốt cho nam giới... Phải chăng được xả ra thì tốt quá, ông thò tay vào trong quần chỉnh lại con cu cứng như đá của mình và mở cửa.
*lạch cạch, lạch cạch... * tiếng mở cửa vang lên. Trong phòng Thư vẫn chưa ngủ... nàng vừa thay đồ lên giường nằm... Thấy bố về nên nàng nằm im giả vờ đã ngủ. Lúc này bên trong phòng tối thui, Thư đang mặc một chiếc quần đùi, bên trên mặc áo ngủ khá mỏng vì trời hơi nóng... chăn đắp qua bụng một chút... Hai tay để lên bụng mặt quay sang một bên nhắm mắt.
Nằm im một lúc Thư không thấy động tĩnh gì, khả năng ông ngủ ngoài ghế rồi vì trong phòng còn đúng một chiếc giường. Lo lắng cho bố mình vì sợ say rượu nhỡ ông bị làm sao? Thư liền mở mắt ra, bất chợt thấy ông Lý đang lững thững đi vào phòng, ngay lập tức Như nhắm mắt lại. *Tạch* tiếng bật điện... căn phòng sáng trưng, Thư hơi nheo mắt lại, nhưng vẫn cố gắng diễn thật tốt như đang ngủ.
- “Thôi chết rồi... ” -bất chợt Thư giật mình nhớ ra mình đang không mặc áo lót, càng nghĩ nàng càng cảm thấy ngượng, nhưng biết làm sao bây giờ.
Ông Lý bước vào phòng bật điện lên xem con gái đã ngủ chưa, ông dừng hình một lúc nhìn Thư nằm trên giường... Bỗng ông Lý thấy Thư xinh đẹp vô cùng... môi đỏ, da trắng... ông đứng đó một lúc ngắm con gái mình, rồi mắt ông lướt xuống dưới... Đôi mắt đang lờ đờ vì say rượu bỗng sáng rực lên... Bộ ngực của con gái ông không biết từ khi nào đã to như vậy rồi... nó... nó còn không mặc áo lót, hai núm vú đang nổi lên qua lớp áo ngủ mỏng.
Ông há hốc mồm mặt đỏ quạch như con gà chọi lúng túng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Thư, rồi lướt lên nhìn vào khuân mặt xinh đẹp không góc chết của con bé.
Say rượu khiến con người ta có những hành động táo bạo mất kiểm soát hành vi... Những suy nghĩ khác người và những mong muốn hoang tưởng. Chim ông Lý cửng lên, ông đang thấy hứng tình vì chính cơ thể của con gái mình... thật là bệnh hoạn... ông cũng không hiểu tại sao hôm nay nhìn nó lại đẹp bất ngờ như vậy... Con bé đã trưởng thành rồi sao? mới lớp 10 mà ngực to quá... chắc con bé giống hai chị của nó... Tim ông Lý đập mạnh khi nghĩ đến hai cô con gái đã đi lấy chồng của mình... Nếu vậy... Chắc chúng nó quan hệ rồi... có chứ... chắc chắn chúng phải quan hệ với chồng... nghĩ đến cảnh cái Uyên và cái Như trần truồng với chồng của chúng càng làm ông Lý thấy khó chịu trong người... Mấy cô con gái ngày nào còn bé bỏng nay đã lớn hết rồi... Ông Lý càng nghĩ càng thấy sợ... sợ vì mình sẽ xuống địa ngục với những tư tưởng bệnh hoạn này.
Ông Lý nuốt nước bọt nhìn Thư... chân ông run run bước lại gần hơn, ông thấy con bé đã ngủ khá say... tim ông đập rộn ràng, ông nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài tra kỹ cửa khóa. Sau đó tắt điện phòng khách và bước nhẹ nhàng như tên trộm vào trong phòng ngủ. Tim ông đập mạnh, lúc này ông không kìm nén được nữa, sự lén lút này càng làm ông hứng tình, ông kéo khóa quần của mình xuống và lôi con cu đen thùi lùi dài ngoằng ra ngoàì. Nó dài như chiều cao của ông vậy, tuy không to và dầy nhưng được cái rất dài, cứng đơ ngoe nguẩy như đuôi con chó.
Thư thấy im lặng, không biết bố mình đang làm gì... nàng tò mò hé mở mắt ra nhưng ông Lý không hề hay biết Thư đang ti hí nhìn. Một phần vì lông mi của Thư khá dài nên có thể che được con ngươi của mình chằm chằm ra ngoài, một phần vì ông Lý đang say rượu cộng thêm đôi mắt không còn tinh tường và còn chưa kể ông chỉ chú ý tới ngực của con gái mình.
Thư giật mình hoảng hốt khi trước mặt nàng là người bố đáng kính đang lôi con cu dài ngoằng ra thủ dâm ngay cạnh giường. Thư sợ hãi, hơi thở gấp nhưng vẫn cố giả vờ ngủ, nàng không thể mở mắt ra lúc này... Cũng không thể trở mình, nàng hết sức sợ hãi và hoang mang tột độ... Tại sao? tại sao bố Lý của nàng lại hành động như vậy, đây là điều mà trong mơ nàng cũng không dám nghĩ tới. Nhìn hướng mắt của bố biết ông ấy đang nhìn vào ngực mình khiến Thư càng thấy ngại, hai đầu ti có chút cương nhẹ, chính nàng cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác đó... phải chăng những điều lén lút luôn khiến người ta có cảm giác hung phấn?
Thư hết sức sợ hãi và hoang mang xen lẫn một chút tức giận... một lúc sau thì nàng cũng bình tĩnh trở lại, qua những khe hở của lông mi nàng nhìn thấy dương vật của ông Lý dài kinh khủng, dài hơn của người yêu nàng rất nhiều. Quá sợ hãi và không biết phải làm gì lúc này... Nàng đành nhắm mắt lại, mặc kệ cho bố Lý nhìn cơ thể mình mà thủ dâm... ở độ tuổi rất trẻ nhưng Thư đã khá hiểu về tình dục, một phần được học qua sách vở, một phần do nàng với người yêu đã ngủ với nhau nhiều lần... Nên nàng biết chỉ một lúc nữa thôi bố Lý sau khi bắn tính xong sẽ buông tha cho nàng nên nàng cố gắng chịu đựng nằm thêm một lúc nữa.
10 phút sợ hãi nhất trong cuộc đời của Thư... Cuối cùng ông Lý cũng phóng tinh ra sàn nhà sau những tiếng rên rỉ được kìm nén lại ứong cổ họng... Mất thêm 5 phút để ông Lý lau xong sàn nhà và đi ra ngoài nằm trên chiếc giường xếp và bắt đầu ngáy. Nghe thấy tiếng ngáy của bố Thư mới thở phào nhẹ nhõm và mở mắt ra... Nàng quay người nằm nghiêng, mở to mắt... Mồ hôi lưng nàng toát ra ướt hết áo. Thư đã hoàn toàn mất ngủ, nằm suy nghĩ về hành động vừa rồi của bố mình... Nàng cảm thấy ông khá bệnh hoạn, nhưng khi nghĩ đến câu chuyện của người yêu nàng hay kể thì đàn ông dù già vẫn có rất nhiều ham muốn thể xác. Thư mím môi lại nhìn vào góc tường suy nghĩ... Nàng bắt đầu thông cảm cho ông, thậm chí còn thấy ông đáng thương vì dù gì ông cũng là một người sếp, chắc ông phải giữ hình tượng với người ta nhiều lắm trong khi ông cũng chỉ là con người, cũng có ham muốn như những người khác... Thời gian qua từ khi mẹ mất ông đã rất vất vả để nuôi ba chị em khôn lớn không thiếu thốn bất kể một thứ gì... Vì là con út nên nàng còn được ông yêu quý hơn hai chị còn lại.
Xét về hành động vừa rồi của ông... chắc chắn là một hành động bệnh hoạn không thể chấp nhận được Nhưng rất may cho ông Lý. Thư là một cô gái thông minh có suy nghĩ tiến bộ và rất tích cực. Con bé chỉ suy nghĩ đơn giản một điều rằng bố mình đã lâu ngày không được làm chuyện đó nên mới ra nông nỗi vậy, cũng chỉ vì mẹ nàng mất sớm nên ông mới cô đơn không nơi nương tựa. Thư càng nghĩ càng cảm thấy có phần thương hại ông….Suy nghĩ miên man một hồi lâu... Thư lịm dần và ngủ thiếp đi....
Sáng sớm hôm sau Thư thức dậy đã thấy ông Lý đang sửa sang quần áo quân phục ở trước gương, nàng không nói gì lặng lẽ vào phòng vệ sinh... Nghĩ lại đêm qua cứ như một giấc mơ vậy... Thư không hề muốn nó là sự thật, hình ảnh người bố đáng kính đã sụp đổ hoàn toàn trong vòng một đêm.
30 phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thư mặc một chiếc váy dài qua đầu gối rất kín đáo, vì đây cũng là buổi lễ lớn của đơn vị, nàng luôn biết cách giữ hình tượng cho bản thân và cho cả bố mình.
-Con xong chưa? Bố con mình xuống thôi. -Ông Lý đứng trước gương ngó qua một lượt trang phục của mình rồi nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
-Vâng! -Thư chỉ vâng một cái và cũng không nói gì thêm, nàng cũng chẳng cười như thường ngày.
-Con bé này tối qua không ngủ được hay sao mà sáng sớm đã xị mặt ra thế? -Ông Lý mỉm cười nhìn Thư, nàng không nói gì mà chỉ cười nhạt một cái.
-*Cộc cộc cộc* tiếng gõ cửa bên ngoài. Thư liền chạy ra mở cửa... Hóa ra là Khải, hôm nay anh mặc quân phục mũ mão súng ống đầy đủ, nhìn rất đẹp traiẵ
-Chú! ! - Nhìn thấy Khải Thư mới nở một nụ cười.
-Chào cô bé! Chú Lý ơi! Chú xong chưa ạ? -Khải ngó qua người Thư nhìn vào trong nhà. Thư cau mày lại khi thấy mình không được quan tâm nhiều như bố.
-Xong hết rồi, chúng ta đi thôi. Khà khà! ! -Ông Lý cười phấn khởi, cầm chiếc mũ ứên móc và đi ra ngoài.
Cả buổi lễ hôm đó, Thư để một vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất kiêu xa... nàng ngồi im không cười không nói, hay trốn ra ngoài chơi vì nàng vẫn thấy khó chịu trong người. Cả buổi lễ chỉ nghĩ đến bộ ngực mình tối qua bị bố lợi dụng nàng không khỏi cảm thấy ghê người, lúc thì thấy thương, lúc thì thấy tức giận. Cảm xúc của Thư cứ thay đổi liên tục. Buổi lễ hoành tráng diễn ra trong 4 tiếng đồng hồ... Đến giờ ăn trưa tất cả mọi người lại tụ tập tại phòng căng tin của đơn vị để tiếp tục ăn nhậu. Riêng mỗi Khải lại đảm nhận chức vụ đứng gác. Trưa nóng, mồ hôi của anh chảy ướt hết gáy áo
- Này chú! -Thư đứng đằng sau một tay cầm ô một tay cầm chai nước đưa cho Khải.
- Chú cảm ơn! -Khải quay lại cưòi nói và cầm chai nước bóc vỏ đưa lên mồm tu ừng ực.
- Khà....!!!! Thật thoải mái. - Khải vặn nắp chai nước và đặt xuống đất. Thư không nói gì, nàng vẫn đứng đó cầm ô nhìn Khải mỉm cười.
- Cháu cười gì vậy? -Khải lau nước trên mồm.
- Không... -Thư vẫn mỉm cười khó hiểu.
- Cháu biết lúc uống nước ngon nhất là lúc nào không? - Lúc khát. -Thư vẫn mỉm cười.
-Chính xác! Con người ta thiếu cái gì thì nó sẽ tự sản sinh ra hóc môn để cảm thấy thèm và khao khát thứ đó... Làm chú vừa rồi uống nước lọc thôi mà cảm thấy ngon gấp ừăm lần các loại nước khác. -Khải nhặt chai nước lên nhìn vào đó và nói như một nhà hiền triết.
-Vậy chú vừa khao khát một chai nước à ha ha. -Thư ôm miệng cười.
-Đúng! chính xác! Nhưng uống xong rồi chú nhìn lại chai nước thì thấy nó chả khác gì những chai nước khác và chú thấy chai nước này lại khá bình thường.
-Chú nói với cháu chuyện đó để làm gì? Có ý gì? -Thư cau mày lại, nàng cảm giác như Khải vừa chê chai nước mà nàng mang tới, không phải ai cũng có được diễm phúc này vậy mà lại dám chê sao.
-Không! Chú không có ý gì... Chỉ là chú lại nhớ đến chuyện cũ thôi. Haizzz -Bỗng Khải nhắc đến chuyện cũ khiến Thư không giận nữa, vì nàng hiểu Khải đang ám chỉ một điều gì đó, chứ không phải chai nước của nàng. Khải là một người có rất nhiều tâm sự, từ lúc anh đến đơn vị anh chưa bao giờ dốc bầu tâm sự với ai, nhưng khi gặp Thư chỉ có một ngày, cô bé này đã làm cho anh có một cảm giác an tâm... cảm giác cô ấy là một người đáng tin cậy và biết cảm thông cho người khác, nên Khải luôn muốn nói tất cả với Thư, nhưng thời điểm này anh không thể nói chính xác mọi chuyện được.
-Vậy ý chú là sao...
-Có bao giờ cháu đang uống một chai nước….mà thấy chai nước khác ngon hơn? Tuy cháu đã hết khát nhưng cháu lại muốn uống thử chai nước kia không? -Khải quay lại nhìn thẳng vào mắt Thư, trông anh khá nghiêm túc.
-Có chứ! Nếu ngon hom chai cũ, cháu còn vứt chai cũ đi cơ. -Thư ngây thơ trả lời.
-Vậy hả.... -Khải mặt tỏ ra buồn bã, giọng trầm xuốngế
-Vợ chú đi theo ai “ngon” hơn chú hả? -Thư chắp hai tay ra sau mông hỏi một câu ngây ngô nhưng khiến Khải đau lòng.
-Cháu biết tại sao chú không bao giờ ăn tiệc không? -Khải đứng thẳng người nhìn hướng lên trời thở dài.
-Chú sợ say à?
-Đúng! Chú sợ say, chú lại nghĩ đến cô ấy, nhớ đến khoảnh khắc ấy... chú luôn chọn đứng gác, cho dù là trời mưa bão hay nắng cháy da cháy thịt, chú vẫn sẽ đứng đây.
Thư không nói gì, nàng chỉ nhìn Khải với ánh mắt cảm thông, không ngờ anh chàng này lại nặng tình đến vậy. Hai người im lặng một lúc, Thư cũng không muốn hỏi gì thêm khi nhìn thấy cảm xúc đau đớn của Khải. Chỉ cần nhìn dáng đứng đó, lời nói đó, và vẻ mặt đó, không còn nghi ngờ gì nữa, Khải đang rất đau lòng...
-Thế chú đinh thế nào?
-Thế nào là thế nào? -Khải quay lại nhìn Thư.
-Chú định cứ mãi ở đây à?
-Ừ! trước mắt là như vậy đã... mà có lẽ là vậy.... -Khải cười với vẻ mặt khổ tâm.
Thư không nói gì... cả hai người đứng đó một lúc, sau đó Thư cũng đi về phòng nghỉ, trong lòng có chút tâm sự, cảm thấy cuộc sống mình còn sướng hơn rất nhiều người. Xuất phát từ sự cảm thông với anh chàng đẹp trai nặng tình... Tuy chưa biết câu chuyện thực hư thế nào, nhưng Thư vẫn muốn giúp người lính ấy nhưng giúp gì đây? Anh ta đâu có yêu cầu.
Thư thở dài bước vào phòng bật điều hòa và nằm nghỉ... Sau đó nàng bất chợt nghĩ đến chuyện tối qua và chuyện chai nước mà Khải nói... Có khi nào do bố nàng quá “khát”... như một người lạc lõng trên xa mạc khi gặp phải một nguồn nước “sẵn có” như mình nên đành uống tạm để giải quyết nhu cầu chứ không có ý đồ gì vượt quá giới hạn... Có khi là như vậy... Nghĩ lại phận làm con chưa làm gì có hiếu báo đáp người bố khổ tâm này... Thư tự đặt ra cho mình một câu hỏi... Nếu như bố nàng lạc lõng trên xa mạc lâu ngày không có nước uống... và ông ấy có thể sẽ chết nếu không có nước để giải quyết nhu cầu... Và nếu nàng là một nguồn nước nàng có đồng ý để bố uống một ngụm cho đỡ khát không?... Một câu hỏi khiến Thư băn khoăn khó trả lời.
Ăn tiệc xong cũng gần 14h chiều, ông Lý về phòng thu dọn hành lý cùng Thư, hai bố con lại lên xe về Hà Nội... Chiếc xe tiến dần ra cổng... Từ xa Thư đã thấy bóng dáng của Khải vẫn đứng đó nghiêm trang khi xe của nàng chuẩn bị đi ra, con xe màu đen bóng loáng đi chầm chậm qua cổng gác. Khải đứng nghiêm ôm súng mặt nhìn lên trời, bỗng một chiếc kính ở hàng ghế sau được kéo xuống, Thư từ trong xe nhìn ra... Khải liếc vào trong, hai ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt Khải nheo lại vì trời nắng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, cổ áo ướt đẫm. Bỗng Thư cảm thấy rất thương Khải mặc dù chỉ mới tiếp xúc vài lần, Thư cảm nhận anh chàng này là một người tốt đáng thương... Chiếc xe từ từ đi vượt qua cùng vói một vài chiếc xe khác...
-Chú! chú ơi, chú dừng xe một lát ạ, cháu quên đồ. -Bỗng Thư lên tiếng và lục lọi trong túi lấy ra một tờ giấy nhớ và chiếc bút màu hồng cặm cụi ghi chép gì vào đó... Tầm hai phút sau, nàng quay sang bố Lý đã ngủ ngáy khò khò vì say rượu. Thư liền mở cửa xe chạy ra chỗ Khải và đưa cho anh một tờ giấy và chạy một mạch lên xe trước sự chứng kiến của cả đơn vị... nhưng chẳng ai để ý vì đang mải vẫy tay chào đoàn xe.
“Chú Khải! Bất kể là thứ gì tồn tại trên thế giới này đều có giá trị của nó, nếu chú đánh mất bản thân hay giá trị cuộc sống... là thằng đàn ông chú phải chứng
minh cho họ thấy mình là người có giá trị như thế nào... Cháu có thể giúp chú nếu sau này xuất ngũ vì anh rể cháu là giám đốc một công ty đá quý chú hãy đến đó làm! Đây là số của cháu... 0988xxx.xxx” -Những nét chữ viết vội nhưng rất đẹp, nó còn chứa đựng những nội dung tình cảm khiến Khải động lòng. Anh đứng đó mắt nhìn theo chiếc ô tô đang dần rời xa đơn vị... Trong lòng anh dâng lên một chuỗi cảm xúc, anh rất cảm kích hành động và lời nhắn của Thư. Bỗng dưng anh cảm thấy yêu đời trở lại... và có hy vọng hơn, tương lai hơn... cô bé này đã cho anh rất nhiều sức mạnh để bước tiếp.... Khải mỉm cười và cất tờ giấy rất cẩn thận. Cô bé này đúng là thiên thần giáng thế cứu rỗi linh hồn đau khổ của Khải Anh nghĩ lại gương mặt xinh xắn của Thư cảm thấy có chút rung động... Bây giờ mới nghĩ lại con bé xinh thật... chỉ có hai ngày trôi qua... những lúc anh buồn nhất cũng là lúc con bé xuất hiện.Thư như một nguồn năng lượng đem lại ánh sáng cho cuộc đời anh vậy.
Vài ngày sau….. Từ khi có lão ăn mày về ở cùng, ông Lưu luôn cảm thấy khó chịu khi chạm mặt với lão. Đặc biệt lão còn sử dụng phòng vệ sinh dưới tầng một của gia đình, mỗi lần như vậy ông Lưu lại thấy Như dìu lão ăn mày vào đó... Ông Lưu khó chịu vì một phần thường xuyên nhìn thấy kẻ ăn mày bẩn thỉu đang ăn nhờ ở đậu nhà mình, phần khác bản thân ông Lưu chưa bao giờ được Như chăm sóc như vậy nên có chút ghen tức... Thật khó chịu khi lão ta là kẻ ất ơ ngoài đường mà được chăm sóc cẩn thận quá... Nhìn cô con dâu út của ông xinh đẹp là vậy... cao ráo xinh gái chân vừa dài vừa thẳng mà lúc nào cũng phải trùng xuống để rìu lão già thấp bé đó còn chưa kể con bé phải tì ngực vào vai lão nhìn mà thấy nóng mắt... Tại sao phải ân cần như vậy? Lão ta đâu có huyết thống gì... Càng nghĩ ông Lưu càng cay cú nhưng lại không dám lên tiếng.
-Uyên! Uyên vào đây bố nhờ một chút. -Thấy Uyên đi làm về ông Lưu gọi với lại.
-Dạ! -Uyên sách một túi đồ, bên vai kia đeo túi thòi trang hàng hiệu, tóc thả dài sang hai bên, trên người mặc một bộ quần áo công sở đen trắng tiến tới ngồi xuống sofa đối diện ông Lưu.
-Lão già kia đã khỏi chưa con? -Ông Lưu chống hai tay vào đầu gối
nhìn Uyên hỏi, trông có vẻ khá ấm ức.
-Hình như chưa bố ạ... Con thấy ông ta vẫn yếu lắm. -Uyên liếc nhìn ra ngoài nghĩ tầm một giây rồi mới trả lời.
-Bố thấy suốt ngày ông ta nhờ cái Như dìu vào phòng vệ sinh, chốt cửa ở trong đấy lâu lắm. - Ông Lưu cau mày mách lẻo, vừa nói vừa chỉ vào phòng vệ sinh.
-Chắc tắm rửa hay đi vệ sinh gì đó thôi ạ! Con người mà bố, ai chả có nhu cầu sinh hoạt... -Uyên cười nói, nhưng trong mắt nàng cũng có một chút tò mò không kém ông Lưu.
-Lợi dụng con bé! Khổ thân! Haizzz -Ồng Lưu thở dài quay người xem tivi.
-Trách nhiệm của con bé mà bố! Kệ nó đi, bố phải tự hào vì có cô con dâu biết chịu trách nhiệm với việc mình đã làm chứ! -Uyên xách túi đồ đứng dậy và đi lên phòng. Ông Lưu ngồi dưới liếc mắt nhìn theo bộ mông to đánh qua đánh lại bên trong chiếc váy công sở của Uyên. Mấy ngày qua lúc nào ông cũng nhớ đến cảm giác được sờ vào bướm và ngực của con bé, Ông tự hỏi bản thân sau này có cơ hội được làm thế lần nữa không? Chẳng qua lần đó con bé say rượu, với lại bây giờ trong nhà có thêm của nợ kia... Haizz... càng nghĩ đến lão già kia càng khó chịu... ông
Lưu vò mặt cay cú, Chả lẽ bày trò tìm cách để hai đứa nó chăm sóc mình như vậy... Hừ! thằng Lưu này mà phải làm mấy trò hạ sách đó?
Sáng sớm hôm sau Uyên thức dậy, thấy con bé Như đã không có ở giường, chắc nó đi học... Ngồi dụi mắt một lúc Uyên bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo chuẩn bị đi làm. Uyên đi ra ngoài cũng không thấy ông Lưu đâu, nàng xuống phòng ăn thấy có tờ giấy để lại trên bàn “Bố sang nhà bố Lý ăn cơm, các con chuẩn bị đồ ăn, chiều bổ mới về”. Uyên vò tờ giấy lại và tung nó vào thùng rác... “trúng phóc!” Uyên ngâm nga vài câu hát và đi ra ngoài gara thì nghe thấy trong phòng lão ăn mày có tiếng thì thầm. Tò mò bước tới nàng cầm vào tay nắm cửa nhưng không mở được vì bị khóa trong. Uyên cau mày lại và gõ cửa *cộc cộc cộc*. Tầm 15 giây sau cánh cửa mới mở ra... “Cạch!” Như bước ra ngoài vói một gương mặt hơi đỏ. Thấy vậy Uyên liền cau mày.
-Mày làm gì ứong đó thế??? -Uyên lườm Như từ trên xuống dưới. Lúc này con bé vẫn đang mặc đồ ngủ, tuy có mặc áo con nhưng bên dưới Như chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn bó sát vào bướm.
-Em vừa mua đồ ăn sáng cho ông ý... Chị đi làm sớm thế. -Như nói trông có vẻ khá lúng túng.
-Sao mày khóa trong làm gì??? -Uyên vẫn cau mày mở to mắt tra hỏi.
hmmm ông ấy sợ bố... bảo khóa lại không bố mà nhìn thấy thì xấu hổ. -Như nói nhỏ sợ lão ăn mày nghe thấy. Uyên không nói gì, chỉ lườm Như bằng ánh mắt sắc sảo và đi thẳng vào trong phòng.
-ơ!!! Chị Uyên!!!! -Như định kéo lại nhưng không được. Uyên bước vào phòng thấy có một bát phở thơm phức.
-Cô...Cô Uyên! -Lão ăn mày đang nhai phở nhồm nhoàm phải nuốt vội để chào Uyên.
-Ông... ông đang ăn sáng à? Tay ông đỡ chưa? -Mặt Uyên giãn ra... có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
-Vâng! Cô Như vừa mua đồ ăn sáng cho tôi! Tôi xin cảm ơn các cô…-Lão ăn mày định đứng dậy để cảm ơn thì Uyên đỡ vai ông lại, bất chợt làm chiếc chăn rơi khỏi đùi ông. Uyên giật mình mở to mắt khi nhìn thấy chiếc quần của lão đang vổng lên, chắc chắn chim lão đang cương cứng.
-Thôi ông ngồi đi, cháu đi làm bây giờ... -Uyên giả bộ không thấy và quay lưng đi ra ngoài.
-Hôm nay mày không đi học à Như? -Uyên cau mày
nhìn Như trông rất nghiêm khắc. Lúc này Uyên đang đi một đôi guốc nên nhìn cao hom cả Như. Bình thường nàng vẫn thấp hơn em gái mình một chút.
-Hôm nay em được nghỉ. -Như mím môi lại trả lời.
-Hôm nay bố không về ăn cơm... Bố sang nhà bố Lý. Chị ăn ở công ty, mày liệu mà tự nấu cơm. -Uyên nói xong thì bước vào xe và lái ra cổng.
Lên công ty... Uyên không thể tập trung làm việc, nàng suy nghĩ đến việc mà lão ăn mày cương cứng khi con bé Như vừa ở trong đó, cửa phòng thì khóa. Cái Như với lão ta làm gì trong đó??? Đó chỉ là giả thuyết… Uyên luôn tin tưởng đứa em của mình, nhưng có khi nào cần phải nói chuyện với nó? Định hướng lại cho con bé ngốc này không? Hmm…. Nó lại bảo mình nghi ngờ vớ vẩn, bênh hoạn, không tin tưởng nó các kiểu... không được.... Uyên ôm đầu suy nghĩ... bất chợt nàng lại nhớ đến chuyện hôm đó của nàng và bố chồng, đôi má nàng ửng hồng... nhớ lại cảm giác được lên đỉnh với bàn tay già nua đó... thật không thể tin được... mình nhạy cảm đến vậy sao... Tự dưng Uyên thấy khó chịu về bản thân mình nhưng ngược lại nàng không thể phủ nhận ông ấy làm rất tốt... Thật bậy bạ... đúng là điên rồ... khuân mặt xinh đẹp ửng hồng trở lên lúng túng mắt chớp vài cái và tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính làm việc.
Chiều tối Uyên về đến nhà thấy cửa nhà vẫn đóng... có lẽ bố chồng nàng chưa về. Nàng lùi xe vào gara vừa bước xuống xe thì thấy cái Như đi ra từ phòng lão ăn mày, lúc này con bé mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, tuy cũng kín đáo nhưng vẫn làm Uyên tức giận.
-Như! Vào đây chị bảo! -Nói xong Uyên đi thẳng lên nhà qua cửa chính, chứ không đi cửa ngách ở gara.
-Như! dạo này chị thấy mày hay ở phòng lão già thế? -Uyên ngồi ở ghế sofa vắt chân và khoanh tay trông rất nghiêm khắc.
-Em vừa xuống thì chị về... Những lúc em ở trên phòng chị không thấy đấy chứế -Như xị mặt ra vì chị quản mình quá.
-Không phải cãi! Mày đừng vớ vẩn! Ông Ninh không ở đây dậy mày nên mày hư à?? -Uyên lườm Như quát.
-ơ! Sao chị lại nói thế được... Ý chị là gì??? Sao chị lại nói em như vậy... Rõ ràng chị bảo em có trách nhiệm phải chăm sóc ông ý, bây giờ chị lại nói như vậy là sao? -Như xị hẳn mặt xuống cau có... nhìn mắt rơm rớm như sắp khóc.
- Sao lúc nào chị cũng thấy mày ở trong phòng lão thế, tự nhiên gì mà ngày xuống mấy lần?? Còn nữa! Sáng nay, tại sao chị vào thấy lão đang cương cứng HẢ? -Uyên thẳng thắn nhưng nói ra những lời như vậy cũng khiến nàng đỏ mặt.
- Sao lại cương cứng? chị nói gì vậy? -Mặt Như cũng hơi đỏ. Uyên nghĩ lại thì sáng nay cũng chỉ vì chiếc chăn rơi xuống nàng mói thấy lão cương cứng... Có lẽ lão chỉ cương khi nhìn thấy
con bé hớ hênh thôi chứ chưa có chuyện gì cả. Uyên nhìn Như chằm chằm nhưng không biết nói gì thêm.
-Chị chỉ lo cho mày, từ bây giờ hạn chế vào phòng lão thôi... lão tuy già cũng là đàn ông, mày lại ăn mặc kiểu ấy không hay... Với lại hôm qua bố hỏi chị đấy, cứ thắc mắc sao mày chăm sóc ông ta chu đáo thế….Chú ý đến bố một chút đi. -Uyên xuống giọng.
-Dạ vâng….em biết rồi… -Như trả lời lí nhí với gương mặt xị xuống trông rất đáng yêu. Thấy con bé bắt đầu dỗi Uyên không nói nữa, nàng thở dài và đứng dậy đi lên phòng, Như cũng lẽo đẽo theo sau.
Hai chị em tắm rửa ăn cơm dọn dẹp các thứ xong ông Lưu mới về đến nhà. Lúc này là 22h đêm ông lảo đảo bước vào nhà tay cầm một túi quà do ông Lý gửi cho các con.
-ơ!... bố! -Uyên chạy đến đỡ ông Lưu. Lúc này Uyên mặc một bộ ngủ pizama. Một tay đỡ lấy tay ông Lưu, một tay cầm vào túi quà đưa cho Như đứng đằng sau.
-Các con à.... bố say quá... hôm nay vui... ha ha... -Ông Lưu cười ha hả đứng không còn vững.
-Bố! để con đỡ bố lên phòng... Như vắt cho chị cốc nước cam. -Nói xong Uyên vòng một tay qua chiếc eo béo của ông Lưu và đưa ông lên tầng.
-Vâng! -Như liền chạy vào bếp... Từ lúc Ninh và Phi đi công tác hai chị em có chút vất vả khi phải tự tay chăm sóc bố chồng. Thường thì ở nhà sẽ có Ninh chăm sóc ông Lưu những lúc ông say rượu.
Uyên đỡ ông Lưu từng bước lên tầng, nàng biết ông đang liếc nhìn khe ngực của mình, nhưng đành mặc kệ vì ông say rồi, dìu ông nặng gần chết còn tâm trí đâu mà để ý nữa. Dù gì cũng đang mặc áo con nên nàng rất yên tâm. Cuối cùng hai bố con cũng vào được trong phòng, bất chợt cánh tay ông Lưu đang đặt trên vai Uyên bị tuột xuống, bàn tay ông túm vào vạt áo và kéo... cổ áo ngủ bị trễ xuống, để lộ hẳn một bên ngực trắng phau đang được ôm lại bởi chiếc áo lót mỏng cũng may có áo lót không thì lộ hết... Uyên giật mình, nàng quay sang lườm ông Lưu thì thấy mắt ông lờ đờ nhìn chằm chằm vào đó. Uyên xấu hổ quá liền đẩy ông Lưu xuống giường và sốc lại áo... Ông Lưu nằm vật ra đệm như một con lợn lè nhè rên rỉ.
Uyên đứng ở cạnh giường cau mày nhìn ông Lưu, thấy mồ hôi ông chảy khá nhiều, hình như ông bị trúng cảm... Chưa biết rõ bệnh tình nhưng nàng phải cởi áo cho ông và lau người bằng nước ấm.
-Bố ơi! ! -Uyên đập vào người ông Lưu.
-Bố! -Không thấy ông nói gì Uyên lại đập tiếp.... vẫn không thấy ông trả lời... chắc bị thiếp đi rồi. Uyên đành tự thân vận động không ông bị cảm mất, Uyên bắt đầu cởi chiếc áo phông cho ông nhưng nó bị vướng ở phần lưng, nàng phải dùng hết sức để nâng người ông Lưu lên... Loay hoay một lúc cuối cùng chiếc áo được đưa lên đến cổ thì bỗng ông Lưu tỉnh “è è khè khè....ợ … hai tay ông đưa lên ôm vào lưng của Uyên và kéo xuống... “A! ! !” Uyên chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người nàng nằm lên trên người ông Lưu nhưng chân vẫn ở dưới đất.
-Bố ! Bố ! Thả con ra... Bố làm gì đấy?... Bố ! ! ! -Uyên vùng vằng nhưng không được, tay ông giữ chặt quá.
-Chị Uyên! -Bỗng Như đứng ngoài cửa cầm cốc nước cam với gương mặt khá hoảng. N
hìn thấy em gái Uyên rất xấu hổ, nàng phải dùng hết sức “BỐ ! ” “TÉT”. Uyên tát một cái rất mạnh vào mặt ông Lưu, thấy vậy ông Lưu mới thả tay ra. Uyên đứng dậy cau mày nhìn ông Lưu, chứng tỏ ông giả vờ say... chứ người say sao khỏe thế được.
-Ầu chị tát bố nhá!... -Như ôm miệng lò dò đi tới chỗ Uyên. Như không bao giờ ngờ tới có ngày chị Uyên lại dám đánh vào mặt bố như thế. “Nếu anh Phi biết không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nhưng chắc chắn phải có lý do... Mà khoan…” Lúc này Như mới ngợ ra bố vừa ôm chị Uyên... Có khi nào... bố xàm sỡ chị Uyên không?... Như cầm cốc nước cam thận trọng đi đến đầu giường.
-Như để cốc nước lên bàn đi em, chị phải lau người cho bố... bố bị cảm rồi. -Trông Uyên có vẻ khá bực làm Như cũng không dám hiểu lầm. Như nhanh nhảu để cốc nước cam ra bàn rồi quay thẳng ra cửa không nói gì.
-Bố cởi áo ra đi, con đi lấy khăn. -Uyên nói xong thì đi vào phòng vệ sinh lấy khăn. Đúng lúc đó ông Lưu lồm cồm bò dậy cởi áo, nhưng nhìn cũng khá là mệt mỏi. Uyên biết ngay ông dở trò mà.
-Bố nằm xuống để con lau người cho... Nếu bố hành động như lúc nãy con không ngần ngại mà tát bố thêm cái nữa đâu. -Uyên rất thẳng thắn, trong mắt nàng ông Lưu lúc này chẳng khác gì một lão già dâm tặc chứ không phải một người bố chồng đáng kính nữa.
Ông Lưu biết sai nên không dám nói điều gì, ông nằm im để Uyên lau người, nàng lau hết bụng, cổ vai, ngực rồi lau qua lưng. Nàng lau rất từ tốn cẩn thận, tuy bực mình nhưng nàng vẫn hết lòng chăm sóc bố chồng mình. Đúng như lời hứa nàng đã hứa với Phi rằng nàng sẽ chăm sóc cho bố anh ta. Lúc sau Uyên lẳng lặng vào phòng vệ sinh giặt lại khăn, lúc này ông Lưu chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng vắt của khăn mặt và tiếng bước đi từ phòng vệ sinh ra ngoài. Sau đó ông lại cảm nhận thấy một chiếc
khăn rất ấm áp chạm nhẹ vào người và từ từ lau qua lại, những lúc này ông cảm nhận được rất rõ sự ân cần chăm sóc của cô con dâu cả, ông cảm thấy rất hạnh phúc... khó diễn tả thành lời.
-Uyên con... -Ông Lưu mở mắt ra nhìn Uyên.
-Dạ! -Tiếng dạ nhẹ nhàng mang theo chút khàn của giọng.
-Hmmmm... khụ khụ... -Ông Lưu trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Uyên không biết ông muốn nói điều gì, bình thường nàng sẽ rất tò mò nhưng lúc này chả mấy quan tâm.
-Con... có hanh phúc.. .khi ở với thằng Phi không? -Bỗng ông Lưu hỏi một câu khiến Uyên dừng lại.
-Sao bố lại hỏi con như vậy? Tất nhiên là có chứ ạ. -Uyên mím môi lại và tiếp tục lau.
-Không... ý bố là chuyện khác...
-Chuyện gì ạ?...
-Bố thấy... Chuyện chăn gối của bọn con không được ổn... đúng không? -Ông Lưu có chút men trong người nên ông đã quyết định hỏi điều ông tò mò bấy lâu. Vì ông là người đọc vị phụ nữ rất nhanh, chỉ cần nhìn qua hành động cử chỉ là biết. Bởi vì hôm đó ông dùng tay thủ dâm cho Uyên, ông thấy nàng lên đỉnh khá dễ và sáng hôm sau thấy sắc mặt con bé tươi tắn vui vẻ hơn rất nhiều, ông liền đoán ra ngay. Với lại khi tiếp xúc với mình ông cảm giác con bé khó cưỡng lại được chứng tỏ thằng Phi đã lâu ngày không động chạm vào người nó.
Uyên không nói gì, nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục lau. Ồng Lưu thấy vậy liền nói tiếp.
-Con cứ thoải mái tâm sự vói bố... Nó là con trai bố, bố phải có trách nhiệm... Với lại... Chẳng phải con và bố không cần phải câu nệ nữa... đúng không? -Ông Lưu nhìn phản ứng của Uyên.
-Bố đừng nhắc đến chuyện đó nữa... Con cảm ơn bố đã quan tâm đến con... nhưng chuyện đó... là chuyện tế nhị, con xin phép... -Uyên vừa nói vừa lau nhẹ nhàng.
-Thế có đúng không? Có phải nó không làm con vui?? -Ông Lưu gặng hỏi.
-Bố khỏe rồi thì con về phòng đây! -Uyên vứt lại chiếc khăn lên bụng ông Lưu và đứng dậy đi ra ngoài. Ông Lưu nhổm dậy nhìn theo con dâu mình... nghĩ có lẽ mình đã quá thẳng thắn rồi... ông cầm chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, mùi thơm từ cổ tay có nước hoa của Uyên vẫn lưu lại đó, ông Lưu nằm xuống ôm chiếc khăn ngửi ngửi trông rất biến thái....
Uyên ra ngoài đóng lại cửa, nàng dựa vào tường ngửa mặt lên trần nhà. Tự dưng thấy cáu giận trong lòng, nàng tức vì sao ông bố chồng nàng lại hỏi những câu đó, chả nhẽ ông ta đã biết được điều gì? Ông ta cố tình nói như vậy có ý gì? Ông ta biết nàng đang thiếu thốn sao? Sao ông ta rắc rối vậy? đây chẳng phải là sự quan tâm hơi quá mức từ một người bố chồng sao.
Nhưng ngược lại điều ông ta nói không sai, Uyên luôn cảm thấy trống vắng trong lòng, luôn thấy ngứa ngáy mỗi khi nàng rảnh rỗi ở một mình, ngay lúc nãy trong khi lau người cho ông Lưu vài lần nàng đã nhìn lén xuống đũng quần của ông.... Càng ngày, nàng cảm thấy mình càng muốn làm điều đó, nàng không muốn dừng ở mức thủ dâm... mỗi lúc niềm khao khát ấy lại lớn hơn, nó lớn lên mỗi ngày, nàng sợ có một ngày nàng không chịu được sẽ đánh mất bản thân và đi quá giới hạn làm điều có lỗi với chồng... Chả nhẽ nàng sẽ ra ngoài tìm tạm một người đàn ông xứng đáng nào đó... đã lâu rồi... không có cảm giác cái cục thịt cưng cứng đâm vào trong âm đạo, có khi nàng còn quên mất cảm giác đó như thế nào rồi... Uyên ôm mặt lắc đầu... không được, như vậy là cặp bồ là có lỗi với Phi... sẽ ra sao nếu như bị phát hiện... Không được, nó quá rủi ro.... Uyên thở dài, hai bàn tay chống vào tường đẩy cơ thể thiếu sức sống ra và chậm chạp đi về phòng ngủ...